芭蕉。因产于南方,故称。
引南唐 冯延巳 《鹊踏枝》词:“秋入蛮蕉风半裂,狼藉池塘,雨打疏荷折。”
蛮蕉是一个汉语词语,读音是mán jiāo,是指芭蕉。
蛮 [ mán ] 1. 粗野,凶恶,不通情理。 如 野蛮。蛮横(hèng )。蛮不讲理。 2. 愣,强悍。 如 一味蛮干。 3. 中国古代称南方各族。 如 蛮荒。 4. 方言,相当于“很”。 如 蛮好。 [更多解释]
蕉 [ jiāo ] 1. 指某些有像芭蕉那样的大叶子的植物。 如 香蕉。美人蕉。 2. 生麻,未沤治的麻。 3. 〔芭~〕见“芭”。 4. 古同“焦”,枯焦。 [更多解释]
mán jiăo
yě mán
xiāng jiāo
mán hèng
bā jiāo
mán gàn
mán huāng
mán zǐ
mán chán
hèng mán
diāo mán
mán jìn
xiōng mán
fǔ kuài
mán bào
mán biān
mán bó
mán bù
mán chá
mán chàng
mán chóng
mán chù
mán chǔ
mán chuán
mán chuáng
mán chuí
mán cūn
mán dàn
mán dǐ
mán dí
mán dòng
mán ér
mán fāng
mán fú
mán fǔ
mán gē
mán gōng
mán gū
mán gǔ
mán guăng
mán guō
mán guǒ
mán hàn
mán hé
mán huà
mán huā
mán huì
mán huò
mán jì
mán jī
mán jiān
mán jiāng
mán jiāo
ā mán
ào mán
bái mán
băi mán
蛮蕉的拼音是:mán jiāo点击 图标播放蛮蕉的发音。
蛮蕉的意思是:芭蕉。因产于南方,故称。