幼小。
引唐•苏颋 《蜀城哭台州乐安少府》诗:“师儒昔训奬,仲季时童孩。”明•方孝孺 《茹茶斋记》:“若予者,眇在童孩之中,而尊亲顿已凋逝。”
tóng hái ㄊㄨㄙˊ ㄏㄞˊ
童孩
幼小。 唐 苏颋 《蜀城哭台州乐安少府》诗:“师儒昔训奖,仲季时童孩。” 明 方孝孺 《茹茶斋记》:“若予者,眇在童孩之中,而尊亲顿已凋逝。”
童 [ tóng ] 1. 小孩子。 如 儿童。童工。童谣。童话。童心。童趣。童真。 2. 旧时未成年的仆人。 如 书童儿。 3. 没有结婚的。 如 童男。童女。童贞。 4. 未长成的。 如 童牛(没长角的小牛)。 5. 秃。 如 童山。头童(喻人秃顶,如“童童齿豁”)。 6. 古同“瞳”,瞳孔。 7. 姓。 [更多解释]
孩 [ hái ] 1. 儿童,引申为子女。 如 男孩儿。孩童。孩提(指幼儿时期)。 [更多解释]
tōng hăi
hái zǐ
ér tóng
tóng nián
tóng huà
tóng yáo
tóng xīn
tóng zǐ
shén tóng
tóng gōng
hái tóng
yīng hái
wán tóng
mù tóng
hái tí
tóng qù
yòu tóng
tóng zhuāng
xué tóng
tóng zhì
tóng shēng
tóng zhēn
bào tóng
xiăo tóng
tóng xīng
tóng nán
tóng nǚ
tóng shān
zhì tóng
tóng méng
tóng biàn
tóng ái
tóng cháng
tóng chèn
tóng chǐ
tóng diān
tóng dié
tóng ér
tóng fān
tóng fù
tóng gē
tóng gǔ
tóng guàn
tóng guān
tóng hái
tóng hūn
tóng jī
tóng jiăo
tóng juàn
tóng kē
tóng kū
tóng láng
tóng lì
tóng liàn
tóng liáng
童孩的拼音是:tóng hái点击 图标播放童孩的发音。
童孩的意思是:幼小。