喧闹呼叫。
例山前山后,牛头马面乱喧呼。——《西游记》
英shout loudly;
引《尉缭子·治本》:“焉有喧呼酖酒以败善类乎?”宋•陆游 《杂咏》:“陵边人家丛竹里,灯火喧呼迎妇归。”《再生缘》第四回:“喧呼火灭人无影,不识因何难觅尸。”王统照 《一栏之隔》:“在清净在寒冷的乡村街道中,我仿佛听见喧呼欢喜的声音。”喧闹呼喊。 《后汉书·铫期传》:“光武 趋驾出,百姓聚观,諠呼满道。”《隋书·东夷传·高丽》:“諠呼驰逐,再三而止。”
喧呼是汉语词语,是指喧闹,呼叫。
喧 [ xuān ] 1. 大声说话,声音杂乱。 如 喧哗。喧闹。喧嚷。喧腾。喧嚣。喧宾夺主。 [更多解释]
呼 [ hū ] 1. 喊。 如 呼喊。呼声。呼吁。呼天号(háo )地。 2. 唤,叫。 如 呼唤。呼叫。呼应。呼朋引类(招引同类的人,共同做坏事)。 3. 往外出气,与“吸”相对。 如 呼气。呼吸。 4. 象声词。 如 呼地跳起来。 5. 姓。 [更多解释]
xuán hū
xuán hú
xuán hù
xuān hù
hū yù
hū xī
zhāo hū
hū huàn
hū shēng
chēng hū
huān hū
hū hăn
hū xiào
hū jiào
xuān xiāo
hū yìng
xuān nào
xuān huá
jīng hū
chuán hū
wū hū
hū lū
xuān tiān
hū jiù
xuān răng
hū lā
jí hū
hū háo
kuáng hū
hū chī
xuān téng
hū qì
zhā hū
hū lóng
dă hū
xuān zào
xuān xiào
yāo hū
xuān răo
hū shān
xuān jiào
xuān áo
xuān bàng
xuān bèi
xuān bēi
xuān bō
xuān bó
xuān căo
xuān chán
xuān chēn
xuān chuán
xuān cí
xuān dòng
xuān dòu
xuān dú
xuān fán
xuān fèi
xuān fēn
xuān fèn
xuān fú
xuān gòu
xuān guō
xuān hài
喧呼的拼音是:xuān hū点击 图标播放喧呼的发音。
喧呼的意思是:喧闹呼叫。